Kể lại câu chuyện tưởng tượng về cô Tấm đang ở nhà bà hàng nước, nhớ nhà, nhớ vua, mong được đoàn tụ- văn lớp 10
Đề bài: Kể lại câu chuyện tưởng tượng về cô Tấm đang ở nhà bà hàng nước, nhớ nhà, nhớ vua, mong được đoàn tụ
Bài làm
Sau khi bị Cám đốt thành tro, hồn tôi đã hóa thân thành cây thị, trên cây thị chỉ có một quả duy nhất vừa to vừa thơm là nơi hồn tôi lưu lạc trong đó. Một hôm có một cụ già đi qua cụ nói “Thị ơi thị rơi bị bà, bà về bà gửi chứ bà không ăn”. Tôi cảm động trước những lời nói chân thành của bà cụ nên đã rụng vào giỏ của cụ rồi về nhà cùng chung sống.
Hàng ngày, khi cụ bà đi làm việc tôi ở nhà chui từ quả thị ra làm những công việc gia đình như nấu cơm, rửa bát quét nhà cho cụ. Bà cụ sống có một mình cũng vô cùng neo đơn, đáng thương lắm nên tôi muốn góp sức mình giúp đỡ bà cụ.
Một hôm như thường lệ bà cụ đi ra khỏi nhà tôi liền chui từ quả thị chui ra, bất thình lình bà cụ từ đâu chạy tới nắm lấy tay tôi khẩn khoản nói. Trời đã ban con tới cho mẹ, mẹ con ta hãy sống cùng nhau con đừng đi nữa. Rồi bà cụ xé bỏ, vứt chiếc vỏ thị khiến tôi không thể chui vào trong đó trú ẩn. Tôi sống với bà, nhận bà là mẹ nuôi của mình bởi từ nhỏ tới lớn tôi luôn khao khát có mẹ ở bên chăm sóc.
Từ ngày đó, tôi được sống những ngày hạnh phúc cuộc sống hai mẹ con tuy có chút đơn sơ, đạm bạc nhưng lại vô cùng tình cảm. Bà cụ quý tôi như con đẻ, còn tôi coi cụ như mẹ mình.
Hàng ngày, tôi thấy mẹ quán xuyến lo lắng việc nhà từ trong ra ngoài để cho mẹ tôi yên tâm bán hàng. Tôi cũng thường xuyên làm bánh, têm trầu cánh phượng để mẹ tôi bán cho khách kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống của hai mẹ con.
Tôi nhớ lại cuộc sống khi còn ở chung nhà với dì và em Cám. Hai người thật quá đáng với tôi, cùng là người trong một nhà tại sao hai người đó lại có thể đối xử với tôi như vậy. Em cám dù gì cũng là em gái có chung một phần dòng máu với tôi vậy mà em ấy coi tôi còn không bằng người ngoài.
Em Cám nỡ đang tâm hãm hại tôi chết rồi âm mưu cướp chồng tôi để ngồi vào vị trí hoàng hậu, nhưng cũng may là chồng tôi là người kiên định, yêu thương vợ thật lòng không ham mê của lạ.
Nên anh ấy vẫn ngày đêm thương nhớ nghĩ tới tôi. Điều này làm tôi cảm thấy an ủi nhiều lắm, bởi trong hoạn nạn mới biết tấm lòng con người. Trải qua nhiều thăng trầm biến cố của cuộc đời tôi biết chồng tôi nhất mực thương yêu mình, không ai có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng anh ấy.
Nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy nhớ chồng da diết, trên cõi đời này người thân yêu duy nhất thương nhớ tôi thật lòng giờ chỉ còn anh ấy mà thôi. Còn mẹ con dì và em Cám thì chỉ mong tôi chết mất xác đừng bao giờ hiện hồn về báo oán với họ.
Mùa hội lại tới, tôi nghe tiếng vó ngựa tiếng người ta đi chảy hội, tiếng các liền anh liền chị trao duyên, lòng tôi lại rạo rực thương nhớ. Tôi nhớ lại mùa hội năm nào được ông bụt giúp đỡ rồi đi chảy hội gặp gỡ chồng mình. Đúng là duyên trời sắp đặt.
Hôm đó, khi tôi đang ngồi ở trong nhà têm những miếng trầu cánh phượng cho mẹ nuôi bán hàng nước, thì nghe tiếng binh lính nói chuyện bên ngoài. Tôi nhìn qua khe cửa thấy nhà vua tức chồng tôi đang ghé vào hàng nước nhà tôi nghỉ chân. Mẹ nuôi tôi mang những miếng trầu cánh phượng tôi têm mời người. Nhìn những miếng trầu quen thuộc chồng tôi giật mình hỏi lại mẹ nuôi tôi nhìn vừa đáp
Dạ thưa cụ ai là người têm những miếng trầu này ạ? Mẹ nuôi tôi tươi cười đáp: Dạ muôn tâu đức vua con già cả mắt kém làm sao têm được miếng trầu cánh phượng đẹp như vậy. Trầu này là con gái con têm đấy ạ.
Nhà vua nhìn mẹ nuôi tôi ân cần tiếp lời: Vậy xin cụ cho mời con gái cụ ra đây cho tôi gặp mặt một chút được không ạ? Lúc này mẹ nuôi tôi vui vẻ gọi lớn: Con gái ơi con ra đây mẹ nhờ chút.
Tôi giật mình bởi tiếng mẹ gọi nhưng vẫn bẽn lẽn bước ra. Hai vợ chồng tôi gặp mặt nhau mừng mừng tủi tủi. Rồi sau đó, chồng tôi đón hai mẹ con vào cung.
Thấy tôi trở về cung hoàn toàn lành lặn, dì tôi và em Cám sợ hãi tìm cách bỏ trốn ra khỏi cung nhưng chẳng may đi qua sông thì bị ngã xuống sông chết đuối.
Nguồn: Tài liệu văn mẫu