Hãy lại câu chuyện Cô bé bán diêm- văn lớp 10
Đề bài: Hãy hóa thân thành cô bé bán diêm để kể lại câu chuyện
Bài làm
Trong đêm giao thừa tôi đi bán diêm nhưng bán mãi chẳng được bao diêm nào. Tôi rất sợ về nhà ba mình sẽ đánh đòn bởi ngày nào nếu tôi không mang tiền về thì ông ấy sẽ không có tiền mua rượu uống. Những trận đòn roi sẽ trút xuống thân thể tôi. Nghĩ vậy tôi có gắng mò mẫm trong đêm tối rét buốt mong bán được chút gì đó để có thể về nhà.
Trong đêm cuối năm tuyết rơi dày đặc, mọi người đều ở trong nhà hết cả, chẳng có ai đi ra đường, nếu người nào đó phải ra ngoài thì họ cũng vô cùng vội vã chẳng có ai còn thời gian để quan tâm tới tôi. Tôi nhìn vào ô cửa trong mỗi ngôi nhà đều có những cây thông nô en vô cùng xinh đẹp, những ngọn đèn lấp lánh bên cạnh lò sửa những con người hạnh phúc kia đang quây quần bên nhau. Họ cùng thưởng thức một bữa tối vô cùng ấm áp, hạnh phúc.
Tôi càng đi thì cái chân càng nặng nề hơn, bởi tuyết và hơi lạnh ngày càng ngấm dần vào cơ thể, cái bụng trống rỗng từ sáng tới giờ khiến cho cơ thể tôi run lên cầm cập vì cảm giác đói và lạnh. Trong một bức tường u tối, ít người qua lại tôi ngồi dưới đó nghỉ ngơi, chờ đợi vận may của đời mình.
Trong lúc lạnh quá tôi mới nảy ra sáng kiến là lấy những que diêm ra đốt thử xem sao. Khi tôi đốt que diêm thứ nhất tôi nhìn thấy trên bàn tiệc có rất nhiều thức ăn, vịt quay, ngỗng quay, súp nóng, bánh mỳ…Tôi được ăn một bữa no nê. Có lẽ do đói quá mà mắt tôi sinh ra ảo giác, nhưng khi que diêm vụt tắt tất cả bốn bề đều chìm trong bóng tối và lạnh giá.
Tôi lại trở về với thực tại u ám của đời mình. Tôi không muốn như thế tôi muốn viết tiếp giấc mơ kia, nghĩ vậy tôi liền đốt que diêm thứ hai lên. Trong ánh sáng diệu kỳ hồng hồng ấm áp ấy tôi nhìn thấy một cây thông nô en lấp lánh diệu kỳ, trên cây thông đó có rất nhiều món quà được treo lên. Rồi khi que diêm tắt đi, tôi lại bật cây thứ ba, lần này tôi nhìn thấy bà của mình. Người duy nhất yêu thương tôi, khi bà còn sống bà thường hát ru cho tôi ngủ mỗi đêm.
Bà thường nhường thức ăn cho tôi, bà cũng là người an ủi tôi mỗi khi tôi gặp chuyện buồn. Tôi cảm thấy nhớ bà nhiều lắm muốn được đi theo bà. Tôi hết to bà ơi cho cháu đi theo với. Tôi biết khi que diêm này vụt tắt đi bà tôi sẽ biến mất như những gì tôi nhìn thấy trước đó nhưng tôi không muốn như vậy. Tôi muốn được đi theo bà được bên bà mãi mãi.
Những hình ảnh đẹp đẽ này do tôi tưởng tượng ra, do tôi mong muốn có nên tôi mới nhìn thấy như vậy chứ thực chất nó không hề tồn tại. Nhưng tôi vẫn muốn kéo dài sự ấm áp, muốn níu kéo giây phút hạnh phúc ngắn ngủi diệu kỳ này. Nên khi que diêm vụt tắt tôi lại bật que diêm khác, hết que diêm này tới que diêm khác cho tới khi không còn que diêm nào mới tôi.
Lúc này hai mắt tôi đã kéo lại gần nhau tôi buồn ngủ lắm rồi, tôi không thể nào cưỡng lại giấc ngủ đang ầm ập kéo tới thế là tôi nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu. Khi ngủ tôi nhìn thấy cơ thể mình nằm bên hiên nhà co ro lạnh giá.
Nhưng linh hồn tôi thì vô cùng ấm áp, tôi không cảm nhận được sự lạnh giá của mưa tuyết, không còn cảm nhận được cơn đói đang cồn cào. Tôi thấy linh hồn mình trắng toát hai bên tay mọc ra hai cái cánh rồi bay vút lên không trung.
Lên tới một nơi có nhiều mây trắng bao phủ tôi gặp được bà ngoại của mình. Bà đang ở đó mỉm cười nhìn tôi hiền hậu. Tôi lao lại ôm chầm lấy bà thật chặt, hai hàng nước mắt của tôi trào ra, tôi nói trong nghẹn ngào nước mắt “Bà ơi cháu không muốn xa bà nữa đâu. Cháu nhớ bà nhiều lắm”
Bà ôm tôi thơm lên đôi má gầy guộc của tôi, rồi xoa lên mái tóc tôi nói “Giờ thì bà cháu mình sẽ không còn xa nhau nữa”. Tôi hóa thành một thiên thần nhỏ ở bên bà. Hai bà cháu tôi mỗi ngày đều làm công việc của mình là đi khắp trần gian để ban phước lành cho những em bé có hoàn cảnh khó khăn, lang thang, cơ nhỡ.
Nhiều lần đi ban phước, tôi và bà gặp những em bé giống hoàn cảnh của mình lúc trước. Tôi đau lòng muốn khóc, nhưng nhờ sự hóa phép của bà cháu tôi mà những cô bé, cậu bé đó đã được gia đình khá giả, giàu có nhận nuôi dưỡng hoặc không cũng tìm được một viện cô nhi tốt nuôi dưỡng không còn phải chịu cảnh lang thang, đói rét như tôi trước kia.
Nguồn: Tài liệu văn mẫu